CĐ | Quy Đức Hầu Phủ – Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu

QĐHP – Chương 36: Chính ngươi tạo nghiệt thì ngươi bực cái gì?

Đúng là mười phần sai.

“Không sai.” Tuyên Trọng An nghiêng đầu, chạm nhẹ đôi môi lạnh lẽo vào mặt nàng.

“Sai rồi.” Hứa Song Uyển quay mặt không nhìn hắn, cố chấp nói.

Tuyên Trọng An kéo tay nàng nhưng nàng không đáp, chờ hắn hô: “Uyển Uyển, bả vai ta lạnh” thì nàng mới quay đầu đắp chăn cho hắn.

“Không sai,” Tuyên Trọng An nhìn nàng quay đầu, dịu dàng nói: “Người ta cưới chính là nàng.”

Hứa Song Uyển đắp kín chăn rồi vùi đầu vào bả vai của hắn. Lần này nàng không nhịn được, nước mắt rơi như mưa.

Nàng rất đau lòng. Nàng cho rằng mình mặc kệ thì chúng nó sẽ không xuất hiện, không xảy ra.

Nhưng mỗi lần trong lòng nàng cầu may đều sẽ bị vạch trần, khiến nàng chẳng có chỗ nào lẩn tránh.

Mẫu thân nói rốt cuộc bà cũng là nương của nàng mà…

Đúng đấy, là nương của nàng, nương sao lại nhẫn tâm đối xử với nàng như thế?

Hồi còn ở Hứa phủ thì nàng giúp đỡ mẫu thân quản gia, thành toàn cho mẫu thân, chia buồn với mẫu thân khi bị Nhị thẩm các nàng khinh thường, mọi thứ nàng có thể thì nàng đều đã làm. Dù tổ mẫu lén lút nói nàng là cô nương mà tâm tư sâu nặng, nhưng nàng vẫn muốn để mẫu thân sống thoải mái hơn nên chưa từng đòi hỏi thứ gì. Thỉnh thoảng nàng được thưởng đến hai bộ trang sức thì đã vui vẻ hài lòng. Huynh trưởng lẫn đại tỷ mỗi lần đều đòi hỏi bà mấy ngàn, mấy vạn lượng bạc thì nàng cũng chưa từng, nàng mà suy nghĩ hết thảy cho bà.

Nương và nàng sống nương tựa lẫn nhau, nhưng nương chưa từng suy nghĩ vì nàng dẫu chỉ một lần?

Hứa Song Uyển càng khóc càng lớn tiếng đến mức gào khóc.

Đó là nương của nàng.

Nàng cho rằng nàng đã trả giá vì nương rất nhiều, tốt xấu gì nương cũng sẽ chừa cho nàng một con đường sống.

Là nàng không có phúc phận này.

Dù nàng ngoan ngoãn nghe lời hơn nữa, cũng chẳng nhận được một lần thật lòng yêu thương từ phía bà.

Sao nàng không đau lòng cho được.

**

Khương Đại phu nhân nhanh chóng tiễn Hứa Tằng thị ra ngoài.

Bà mang theo bà tử lẫn nha hoàn vừa ra tới cửa, cửa lớn của Hầu phủ “vù” một tiếng lập tức bị đóng chặt.

Hứa Tằng thị quay đầu nhìn cửa lớn một lát, đôi mắt bà trợn ngược lên, cắn răng nói với bà tử và nha hoàn bên cạnh: “Trở về, không được nhắc đến một chữ với người khác, nghe rõ chưa?”

“Vâng ạ.” Người hầu đều vâng vâng dạ dạ.

Sau khi Hứa Tằng thị trở về bà cũng bất chấp tất cả nói với Hứa lão phu nhân là chuyến đi này không dao động được thứ nữ: “Lòng dạ nó đúng là ác độc, còn nhớ kỹ lúc trước không cho nàng của hồi môn, vẫn còn nhớ phụ thân không yêu thương. Lần này bảo nó giúp người trong nhà thì đến chết nó cũng chẳng hé miệng.”

“Sao lại như vậy?” Hứa lão phu nhân cau mày: “Chúng ta đối xử với nó cũng không tệ mà? Nàng còn ở phủ chúng ta cũng chưa từng để nó thiếu thốn? nàng là Hứa Nhị cô nương của Hứa phủ, cũng là chúng ta đặt trong lòng bàn tay mà nuôi lớn đấy.”

Bà nhìn Hứa Tằng thị: “Ngươi không cố gắng nói chuyện với nó?”

Hứa Tằng thị thở dài,”Mềm hay cứng con đều nói rồi nhưng nó không hề hé miệng. Lúc con tới là Khương Đại phu nhân và Khương Nhị phu nhân đến tiếp khách; ngài biết hai vị phu nhân kia, là mấy người rất lợi hại.”

Hứa lão phu nhân ngạc nhiên: “Các nàng cũng tới?”

Hứa Tằng thị gật đầu nhưng không nói là nữ nhi mời tới để đối phó bà.

Bà không thể cho người của Hứa phủ biết thứ nữ đã đề phòng bà. Nếu như Hứa phủ biết bà không có tác dụng bên phía nữ nhi thì cuộc sống của bà ở Hứa phủ sẽ càng khó khăn.

Nhất định phải giấu kín việc này.

Chuyện sau này thì sau nãy hẵng nói.

Hứa Tằng thị vẫn không tin nếu bà thật sự đi tới đường cùng, còn có Hứa phủ chẳng may gặp chuyện thì nữ nhi của bà vẫn không đoái hoài.

Dù sao Hứa phủ cũng là nhà mẹ đẻ của nàng, nếu như cái nhà này gặp đại nạn mà nàng không giang tay, vậy thì chờ người ta chọc ngoáy đi.

Số mệnh của đứa nữ nhi này đúng tốt, hiện nay đã trở thành phu nhân. Hứa Tằng thị cũng biết tính tình của con mình từ nhỏ đã cẩn thận, không khiến người ta mất mặt, càng không tuyệt đường lui của bản thân. Nếu Hứa phủ không còn thì nàng sẽ không có nhà mẹ đẻ. Một phu nhân không có nhà mẹ đẻ ở nhà chồng hầu hạ trượng phu lẫn công công có thể ngẩng cao đầu ư?

Chỉ có Hứa phủ tốt thì nàng mới tốt được!

Hiện tại nàng đang tức giận nên tạm thời không để ý tới những việc này. Hứa Tằng thị biết, chờ nữ nhi hết giận rồi qua một khoảng thời gian, bà lại đến cửa nhắc nhở chuyện này; bà không tin đứa nữ nhi này từ nhỏ tâm tư đã thâm trầm còn có thể cáu kỉnh mà không để ý tới đại cục.

“Vậy thì được.” Một nhà Khương gia bất kể nam hay nữ đều là khúc xương cứng, rất khó chiếm được thứ tốt dưới tay bọn họ. Trước đó Hứa lão phu nhân giải quyết chuyện của trưởng tôn đã từng giằng co với người của Khương gia. Lần này bà thấy đại nhi tức tay trắng trở về thì cũng chẳng tính toán, nói: “Song Uyển trong thời gian ngắn nghĩ quẩn là điều không thể tránh khỏi, chờ mấy ngày nữa chuyện lắng xuống thì ngươi lại đi qua, hai mẫu tử các ngươi lại cố gắng nói chuyện với nhau.”

Biện pháp này của lão thái thái và Hứa Tằng thị không mưu mà hợp, bà cười nói: “Con dâu cũng nghĩ như thế. Dù sao chuyện này vẫn đang nghiêm trọng, còn chưa qua hẳn. Chờ chuyện này lắng xuống, Song Uyển cũng nhớ tới điểm tốt của nhà thì cũng không lòng dạ sắt đá như vậy nữa, ngài xem có đúng không?”

Hứa lão phu nhân gật đầu: “Đúng là đạo lý này.”

Không thể ép nàng quá chặt.

Hứa Tằng thị thấy bà bà đồng ý thì trong lòng bà cũng thở phào nhẹ nhõm. Còn chuyện bà làm nữ nhi bị thương ở Hầu phủ thì bà vốn không định nhắc tới với lão thái thái. Hứa Tằng thị cho rằng chuyện kia sẽ không thể truyền tới Hứa phủ, bà đoán với tính tình của nữ nhi thì sẽ không nhắc đến việc này.

Dù nữ nhi nhắc tới thì bà cũng có biện pháp ứng phó —— nữ nhi bất hiếu, có nhà chồng thì quên nhà mẹ đẻ. Bà nhất thời tức giận nên lỡ tay tát vào mặt con, điều này tuy rằng không thích hợp nhưng bà vốn là mẫu thân ruột của nàng; việc này cũng chẳng thể cho là sai lầm.

Trong Hầu phủ, Khương Đại phu nhân phải về Khương phủ, bà tiến lên ngay trước mặt tiểu cô tử nói với thê tử của ngoại tôn: “Ta có lời muốn nói riêng với ngươi.”

“Vâng, đại cữu mẫu.” Hứa Song Uyển đi qua một bên với bà.

“Tính tình này của ngươi không được,” Khương Đại phu nhân vừa mở miệng lập tức nói thẳng: “Ta biết tính tình của ngươi là suy nghĩ tới toàn cục, nhưng có lúc càng chú ý thì chẳng ra sao. Người hiền bị bắt nạt, mà nương của ngươi thì ngươi cũng biết; nàng ta không phải là người mà ngươi kính nàng ta một thước, nàng ta sẽ nhường người một trượng. Còn vị tổ mẫu của ngươi, ta không phải muốn nói bà ta không ra gì trước mặt ngươi, nhưng bà ta là hạng người gì, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết?”

Khương Đại phu nhân thầm nghĩ gộp tất cả mặt mũi của người Hứa phủ lại cũng không dày bằng Hứa lão thái gia kia.

Tính tình của lão thái thái rất hồ đồ, tự cho là đúng, chỉ cần không theo ý của bà ta thì bà ta sẽ giả vờ như không nghe thấy, vốn không phải người có thể giảng đạo lý.

Trước kia Hứa Du Lương khiến mạng nhỏ của Tuân Lâm suýt chút nữa không còn. Bọn họ muốn Hứa Du Lương phải vào nhà lao mấy ngày để chờ phán xét, nhưng lão thái thái khăng khăng nói tôn tử của bà ta vốn không hại ai. Nếu như không phải sau đó bọn họ đưa ra chủ ý đổi một người lấy một người thì lão thái thái này đến chết cũng không thừa nhận tôn tử của bà ta làm người khác bị thương.

Khương Đại phu nhân dứt lời nhưng không thấy nàng lên tiếng, cũng biết không thể nói những điều không tốt này trước mặt nữ nhi của Hứa gia, bà cảm thấy phiền toái: “Tự ngươi suy nghĩ kỹ đi, bọn họ vốn chẳng nghĩ cho ngươi, ngươi phải vì bản thân mà nghĩ lại. Trọng An đã cưới ngươi, vậy…”

“Đại tẩu…” Khương Nhị phu nhân vừa tới lập tức lắc đầu với đại tẩu của bà, rồi nói tiếp: “Uyển Uyển, ta với đại cữu mẫu của cháu không phải nói mẫu thân của cháu không tốt. Chỉ là sau này nếu bọn họ lại tới thì cháu đừng gặp nữa, cứ gọi chúng ta tới là được. Hôm nay cháu làm rất tốt rồi, nhị cữu mẫu cũng cảm thấy cháu làm đúng.”

Hài tử mà, nên nói thì phải nói; nhưng hiện tại nàng đã bị thương, còn nói nàng không tốt. Trong lòng nàng cũng chẳng nghiêng về nhà mẹ đẻ, nàng biết nhà mẹ đẻ khó đối phó, chẳng phải đã gọi các bà tới rồi sao?

Là người thông minh.

Khương Đại phu nhân bị đệ tức nhắc nhở nên sắc mặt cũng hoà hoãn hơn: “Hôm nay ngươi làm rất tốt rồi…”

Bà nhìn mặt của nàng rồi thở dài: “Ây da, sao không biết tránh? Vết thương này phải dưỡng vài ngày mới lành được, cũng không đến mức phá tướng, sau này ngươi nên chú ý một chút, dù sao ngươi cũng là một cô nương.”

Hứa Song Uyển cứ nghe hai người nói, vẫn chưa lên tiếng. Nàng nghe các nàng nói xong bèn ngẩng đầu lên nhìn mấy nàng ấy, cười nhạt: “Trong lòng Song Uyển hiểu, biết cữu mẫu hết lòng suy nghĩ cho cháu, trưởng công tử và cái nhà này. Hai người yên tâm, cháu biết xử lý như nào.”

“Ngươi tự biết cách xử lý là được…” Hứa phủ chỉ là cái bao rỗng. Trước kia không thể hiện ra là vì Hầu phủ không dậy nổi, Hứa phủ muốn tránh còn chẳng kịp. Hiện tại Hầu phủ trong mắt người ngoài là trở về từ cõi chết, vẫn còn một hơi thì Hứa phủ hận không thể dính đuôi như đỉa hút máu. Chuyện này cũng do bọn họ cầu thân, lúc trước cũng là Khương gia đáp ứng; lão thái gia còn rất yêu thích đứa cháu dâu này. Khương Đại phu nhân chẳng có biện pháp khác nên chỉ có thể chịu trách nhiệm việc này: “Ngươi là tiểu bối, không tiện làm căng với bọn hắn. Nếu như sau này bọn hắn còn dám mặt dày ghé thăm thì cứ gọi chúng ta tới là được.”

“Vâng.”

Sau đó Khương Đại phu nhân và Khương Nhị phu nhân lập tức trở về. Ngày đông trời tối sớm, các nàng không muốn quay về trên đường tối tăm.

Hai tẩu tử chen nhau trong kiệu, là Khương Nhị phu nhân khăng khăng muốn chen với Khương Đại phu nhân; nàng ấy nói là ấm áp. Khương Đại phu nhân cũng lười để ý nàng nên để nàng ấy chen lên. Cỗ kiệu đi được một lát nàng ấy mới ngồi yên một chỗ, nói: “Tức phụ của ngoại tôn tử chúng ta cũng không phải người dễ bị bắt nạt. Muội nhìn rõ nàng ấy rồi, vốn dĩ không có ý định để Hứa phủ dính lên Hầu phủ đâu.”

“Ừm,” Khương Đại phu nhân khẽ nói: “Nàng là người của Hứa gia nên chắc chắn hiểu rõ bọn họ. Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, quả nhiên mặc kệ Hứa phủ cũng không thoát.”

Khương Nhị phu nhân buồn cười: “Hiện tại ngoại tôn cũng không dám nói Hầu phủ có thể lấy lại vinh quang như trước, mà Hứa phủ đã gấp gáp thay chúng ta rồi? Tướng ăn khó coi như vậy cũng không sợ làm bỏng đầu lưỡi.”

“A, đều là loạn. Gia tài bây giờ của Hứa phủ còn không phải dựa vào cái nào cũng dám luồn cúi dám chiếm ư, nếm đến ngon ngọt thì sao bọn hắn còn chú ý đến mặt mũi? Lại nói, da mặt của bọn hắn dày nên cũng chẳng có mấy người bàn tán, thèm muốn rất nhiều.” Những năm này trong kinh, dù là trên hay dưới cũng là dáng vẻ tham lam lợi ích trước mặt, mặc kệ thị phi trắng đen hay đúng sai. Dân chúng cũng thế, thượng bất chính hạ tắc loạn, trên dưới đều nhận tiền không nhận người thì mấy người này cũng chẳng e dè.

“Đúng vậy, loạn.” Khương Nhị phu nhân cũng biết, nàng nghe xong bèn thở dài, tự giễu với tẩu tử: “Ngẫm lại, nhà chúng ta nghèo thì nghèo đi, chí ít an tâm.”

“Ngươi muốn nghèo thì nghèo một mình đi, ta thì không muốn. Nếu như ngươi không muốn sống tốt thì trở về hai ta ở riêng đi.” Khương Đại phu nhân không chấp nhận những lời này.

Hiện tại sản nghiệp của tổ tiên Khương gia đều đã dùng hết, đừng nói đến tiền đồ của hậu bối, ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề. Bà cũng hy vọng Hầu phủ mau mau tốt lên, dù các bà không dựa vào Hầu phủ, chỉ cần những người kia không phải vì Hầu phu mà chặn đường của tôn tử Khương gia thì bà tin rằng với bản lĩnh của nam tử Khương gia, nhất định cũng có thể tìm cho mình con đường mưu sinh.

Dựa vào người không bằng dựa vào mình. Dựa vào bản thân tự đứng lên đó mới là cốt khí, mới là bản lĩnh của chính mình. Khương Đại phu nhân vẫn tin tưởng là thế, bà cũng dạy dỗ con cái như vậy.

“Đừng mà…” Đại tẩu nói chuyện quá thẳng, Khương Nhị phu nhân lại bị bà chặn họng, lập tức sán vào bà: “Đại tẩu tốt, ngài vẫn là mang theo nhà chúng ta cùng nhau quá trải qua những ngày tháng tốt lành đi, muội và nhị lão gia nhà muội bằng lòng.”

“Không có cốt khí.” Khương Đại phu nhân mắng nàng.

“Cốt khí ư? Muội có mà, đại tẩu xem này.” Khương Nhị phu nhân cố gắng tìm xương trên bàn tay béo múp míp của bà cho đại tẩu nhìn.

**

Chuyện của Hứa phủ vừa qua, mấy ngày tới Hầu phủ đều không thái bình. Có rất nhiều người tới cửa ghé thăm Tuyên Trọng An, mặt khác Hầu phủ cũng nhận được không ít thiếp mời thăm hỏi.

Hứa Song Uyển chỉ nhận lễ của mấy nhà thân thích, nàng lại phái người hầu đi qua tạ lễ, nói rõ với bọn họ là trên người trưởng công tử vẫn bị thương.

Thân thích trước kia của Hầu phủ vẫn là mấy nhà ấy, còn mấy nhà có quan hệ thông gia đã sớm đoạn tuyệt cũng không tranh thủ thời cơ hàn gắn quan hệ với Hầu phủ.

Trong kinh thành có mấy nhà trước đây từng có quan hệ thân thích với phủ Quy Đức Hầu. Hiện tại đa số bọn họ cũng không quan tâm, đã đoạn tuyệt quan hệ thì cứ đoạn tuyệt đi, bọn họ cũng chẳng muốn thơm lây.

Bọn hắn cũng quan sát, hiện tại quan hệ của Hầu phủ với thánh thượng tuy là tốt nhưng vẫn chỉ là biện pháp xoa dịu.

Mấy ngày nay thánh thượng lại tra xét hai nhà, một trong số đó là tiền nhiệm chủ sự Kim bộ trước Tuyên Trọng An. Ngự Lâm quân đã tìm được trong nhà kho của bọn họ hơn một trăm lượng vàng ròng lẫn bạc trắng, hơn nữa, địa đạo của nhà này gắn liền với địa đạo của Hộ bộ Kim khố.

Lần này, Hộ bộ Thượng thư cũng ném đi chiếc mũ ô sa trên đầu, thần tử được thánh thượng tin tưởng nhất cũng bị xét nhà .

Mấy ngày nay lão Hoàng Đế trong cung cứ như già đi mấy chục tuổi. Hắn đã qua ngũ tuần nên đã có vẻ già nua, lần này thì tóc bạc trắng một nửa; con ngươi lồi ra biến thành màu đen. Cả người như sắp bước chân vào cỗ quan tài, chỉ còn một hơi cuối cùng.

Dược vương không ngừng thi châm chữa trị, lão vừa nhẫn nhịn, dù là mạo hiểm bị chặt đầu nhưng lão vẫn từ tốn nói với lão Hoàng đế: “Chính ngươi tạo nghiệt thì ngươi tức cái gì? Chẳng phải đều do ngươi không quản?”

Khuôn mặt lão Hoàng Đế âm u liếc nhìn lão: “Câm miệng!”

CĐ | Quy Đức Hầu Phủ – Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu

QĐHP – Chương 34: Tin tức này truyền ra khiến toàn kinh thành ồ lên

“Nhớ chưa?”

“Nhớ kỹ.” Hứa Song Uyển gật đầu.

Hoắc thị đã gả cho Thái tử được bảy, tám năm. Mấy năm nay nàng tổng cộng mang thai bốn lần, cuối cùng chỉ có một công chúa và một Hoàng thái tôn sống sót được. Ban đầu nàng sinh được hai hoàng tôn, nói là chết yểu; thực ra là chết không rõ ràng. Ngày tháng ở Đông cung này đã khiến nàng hoàn toàn thay đổi, nghĩ đến những người này thì ánh mắt nàng tàn nhẫn đến mức ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

Trong đó mang theo một loại nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhai thịt uống máu, rút gân trút hận.

Hứa Song Uyển nhìn rõ thì càng kính cẩn nghe theo, Thái tử phi nói gì thì nàng đều nhớ kỹ.

“Cố gắng nói với trưởng công tử nhà ngươi, hắn sẽ hiểu.” Thái tử phi dứt lời lập tức nở nụ cười: “Được rồi, không nói những thứ này nữa, mau đến đây uống chút trà gừng, trời càng ngày càng lạnh rồi, ở bên ngoài sẽ bị đông lạnh mất.”

Thái tử phi dứt lời, thấy Hứa Nhị lại gật đầu thì nụ cười càng tươi.

Nàng nói những lời này đương nhiên là vì nàng để ý Hứa Nhị này. Ngoài ra còn là thông qua nàng ấy để qua lại thân thiết với vị trưởng công tử kia — vị kia là một người vô cùng tàn nhẫn, chỉ cần có đường sống thì ngay cả mạng của mình hắn cũng dám đánh cược.

Hết lần này đến lần khác, số hắn vẫn tốt.

Thái tử muốn dùng người tàn nhẫn như vậy thì đương nhiên nàng cũng giúp đỡ Thái tử.

Thái tử phi thấy Hứa Nhị ngoan ngoãn thì rất hài lòng. Nàng ấy chờ cung nhân tới báo Tuyên Trưởng công tử tỉnh rồi đang tìm Thiếu phu nhân nhà hắn để trở về thì nàng còn nhét lò sưởi khảm đầy bảo thạch vào tay của Hứa Song Uyển.

Hứa Song Uyển vốn không muốn nhận nhưng Thái tử phi cười nói một câu cầm đi, không phải vật quý báu gì thì nàng lập tức nhận lấy, tay sờ lên cái lò sưởi khảm đầy bảo thạch này.

Đáng giá không ít tiền. Tức phụ của Hầu phủ mấy ngày nay đang kiểm kê gia sản thầm nghĩ.

**

Sau khi tỉnh lại Tuyên Trọng An ở lại Đông cung ba ngày. Ba ngày sau tay đầu và tay của hắn có thể cử động thì hắn lập tức trở về phủ.

Dược vương đến chữa trị cho hắn, biết hắn muốn đi, ông tức giận đến mức hai mắt trợn tròn: “Ngươi làm khổ ta, ta không đi được, ngươi có thể về nhà? Ta đâm chết ngươi!”

Tuyên Trọng An tốt tính cười cười: “Ngài là khách quý của thánh thượng, thánh thượng không nỡ để ngài đi cũng là điều dễ hiểu. Vả lại, ngài không phải sớm nghĩ đến kho thuốc của Thái Y Viện ư? Ta nghe nói kho thuốc của Thái Y Viện phong phú, chủng loại phong phú lên tới hàng ngàn, hàng vạn. Một chút thời gian của ngài không đủ nhìn một lần đâu?”

“Cũng đúng, ta mới thấy một nửa, mấy lang trung giang hồ này chữa bệnh không đến nơi đến chốn nhưng vơ vét dược liệu thì nhanh. Bọn họ đoạt không ít đồ tốt ở dân gian, ta thu thập chỗ bọn họ là được.” Dược vương gật đầu.

Thuốc được cống lên theo miệng của lão nhân gia thì là đoạt. Tuyên Trọng An biết tính tình của ông, mỉm cười nói: “Đợi ngài nhìn xong rồi muốn đi, khi đấy ngài có thể về nhà rồi.”

“Ngươi nói dễ nghe nhỉ,” Dược vương lườm hắn một cái: “Giống như lão phu muốn đi sẽ có thể đi vậy.”

“Ngài không phải là phàm nhân, trên đời này chưa có chuyện gì có thể làm khó được ngài.”

“Hahahaha…” Dược vương bị hắn vỗ mông ngựa, ông cười đến cái cằm phát run, râu ria lộn xộn. Ông vuốt lại râu rồi nói với Tuyên Trọng An: “Ngươi người này, cái miệng này cũng được, chết đi thì đáng tiếc, được rồi, đồ nhi…”

Đồ đệ của ông vội vàng tiến lên.

“Đem thuốc đưa cho hắn.”

Đồ đệ thấy sư phụ hắn cuối cùng cũng nhả ra, hắn bận bịu móc bình thuốc từ trong ngực ra: “Tuyên huynh, Ôn Tuyết Hoàn, mỗi ngày một viên.”

“Đa tạ hiền đệ.” Tuyên Trọng An dùng mắt ra hiệu cho hắn đem bình thuốc lại đây, nói với hắn: “Tình cảm của hiền đệ tương lai vi huynh sẽ báo đáp. Nơi này của vi huynh cũng có mấy nhân tuyển tốt, trở về ta sẽ tìm giúp đệ. Nhà của vi huynh có tẩu tử ngươi là được rồi.”

Đồ đệ chớp mắt xấu hổ đến cổ đều ửng đổ, đây đều là miệng của sư phụ hắn gây hoạ. Hắn mở miệng nhưng lúng ta lúng túng không biết nói gì, cuối cùng xấu hổ nhắm chặt mắt: “Lão già chết tiệt!”

Dược vương vô tội: “Gọi ta làm gì? Ngươi sắp già tới nơi rồi còn không cưới tức phụ, ta có thể không vội ư? Lão quỷ bán thuốc đã ôm được hai tôn tử rồi, ta một đứa đều không có. Ngươi còn không muốn cưới, ngươi để mặt mũi của ta ở đâu? Ngươi tức giận, ta còn tức giận hơn đấy! Cái đứa bất hiếu này!”

Hắn còn có mặt mũi chửi lão, đúng là tức giận mà.

“Đi đây!” Không còn mặt mũi ở lại, đồ đệ vung tay áo, cầm lấy cái hòm thuốc đeo vào lưng, khí thế mạnh mẽ đi ra cửa.

Người hiền lành cũng biết giận đấy!

Dược vương thấy đồ đệ bưng trà rót nước cho ông đi rồi, ông theo bản năng cũng muốn đi theo, nhưng vẫn chạy tới nói với Tuyên Trọng An: “Ngươi nói thật?”

“Thật.” Tuyên Trưởng công tử mỉm cười nói.

“Vậy ngươi tranh thủ thời gian giúp đỡ hắn tìm, hắn nghe lời ngươi. Nếu ngươi tìm cho hắn thì hắn sẽ cưới.” Dược vương vừa nghĩ cái đồ đệ ngốc cực kì sùng bái con ma ốm này thì ông cảm thấy đây biện pháp hay.

Ông dứt lời rồi quay người rảo bước. Ông đi ngang qua tiểu nữ oa xinh đẹp đang đứng cách đó nửa trượng thì đáng tiếc than: “Không chờ được ngươi rồi, có điều không quan trọng, nếu như sau này hắn chết mà tôn nhi của ta đã trưởng thành, đến lúc đó ngươi gả cho hắn cũng được, ruộng đồng và núi non của nhà chúng ta vẫn cho ngươi.”

Ông nói xong cũng chẳng đợi tiểu oa nhi đáp lại, chắp tay sau lưng nhanh chân rảo bước, cái bóng lưng phấn chấn hăng hái kia giống như khuôn mặt tiểu hài tử.

Trong phòng chỉ còn lại Hứa Nhị cô nương đang lúng túng nhìn người trên giường, lúc này phu quân của nàng ngắm nàng.

“Lại đây…” Tuyên Trọng An gọi nàng.

Hứa Song Uyển đi tới.

“Xem ra,” Tuyên Trọng An chờ thê tử đi tới lập tức mỉm cười nhìn nàng: “Ta phải sống lâu hơn nàng hai ngày mới được.”

Nếu không, hắn chết rồi thì nàng trở thành thê tử của người khác mất.

Lúc hắn nói chuyện thì miệng vẫn mỉm cười, nhưng chẳng biết tại sao, Hứa Song Uyển nhìn từ bên trong thấy được hai phần tàn nhẫn. Nàng tưởng tượng khoảng thời gian vừa rồi hắn không làm chuyện nhã nhặn như bề ngoài, thê tử của trưởng công tử bỗng ngẩn người, một lát sau gật đầu: “Được.”

Tuyên Trọng An nghe vậy lại nở nụ cười.

**

Tuyên Trọng An mang theo hai người hầu thân cận rời Đông cung. Chưa tới hai ngày, Đông cung truyền tin tới phủ Quy Đức Hầu, bảo hắn tĩnh dưỡng trong phủ mấy ngày chứ đừng ra khỏi cửa.

Bên trong hoàng thành sợ bóng sợ gió, khắp nơi đều bị xét nhà.

Phủ Quy Đức Hầu cũng bị dính vào phong ba. Tuyên Trọng An bị thương nặng được khiêng ra khỏi cung chưa được hai ngày đã truyền khắp kinh thành, rất nhiều dân chúng kêu phủ Quy Đức Hầu lần này chạy trời không khỏi nắng.

Tin Yến vương mưu nghịch cũng không truyền ra ngoài, Quy Đức Hầu không rõ bèn hỏi trưởng tử. Trưởng công tử nói với phụ thân: “Nước Yến binh hùng lực mạnh, nếu Yến vương chết ở kinh thành thì trưởng tử của hắn sẽ khởi binh. Nếu như tin truyền đến là hắn bị giam cầm, nước Yến bên kia cũng sẽ chuẩn bị sẵn…”

“Vậy bây giờ như nào?”

“Thánh thượng tự có tính toán…” Tuyên Trọng An suy nghĩ một chút rồi nói: “Mấy ngày nay tra xét mấy nhà, nếu như tra ra thì đều liên quan đến Yến vương.”

Đúng như dự đoán. Trong cung rất nhanh truyền ra tin tức, nói mấy nhà này đều là thay Yến vương làm trung gian kiếm lời bỏ túi tiền riêng, hạng tham quan vơ vét của cải của dân, ngày sau nhất định sẽ định tội, đưa lên Ngọ môn xử trảm.

Hứa phủ vừa sợ vừa hoảng. Sự vui mừng vì trước kia không qua lại với phủ Quy Đức Hầu nhanh chóng biến thành đứng ngồi không yên khi biết đây là thánh thượng đang tra xét tham ô.

Quan to ở kinh thành sẽ không nhận tiền, nhưng thu nhiều hay ít thì không thể nói rõ. Có mấy nhà thì dù ít cũng thu, còn có mấy nhà thì chút tiền không thèm nhận. Những năm gần đây Hứa phủ mặc kệ là ai đến, chỉ cần đưa bạc thì bọn họ sẽ nhận; có lúc đối phương không đáp ứng đủ số bạc mà bọn họ muốn thì bọn họ cũng sẽ mê muội mà không trả lại.

Mấy năm nay danh tiếng của Hứa phủ cả trong lẫn ngoài kinh thành đều không quá tốt, cũng chẳng có biện pháp làm thân để mấy quan chức lui tới nhà bọn họ.

Người như Hứa phủ thì ở kinh thành không nhiều nhưng cũng chẳng ít. Có mấy nhà mới nổi chính là dựa vào con đường này để tích góp của cải. Còn có hai, ba nhà còn ngông cuồng hơn Hứa gia; trong đó một nhà là Hình bộ Thượng thư. Một nhà Hình bộ Thượng thư này chỉ cần nhét đủ bạc thì ngay cả tội chết cũng thoát, đen thì hắn đổi thành trắng. Lần này bị tịch biên mấy nhà thì cũng có nhà giống Húa gia, cũng có quan hệ tốt với Thượng thư Hình bộ.

Hứa gia hoảng hốt sợ liên luỵ đến cả nhà.

Tuy nói nhà bọn họ không giống nhà Hình bộ Thượng thư nhận bạc làm việc, khiến bách tính oán than đậy đất; nhưng mấy năm nay bọn họ cũng nhận kha khá bạc khiến dân gian tranh chấp.

Thánh thượng nghỉ triều khiến mấy ngày nay Hứa Bá Khắc cũng không vào triều, không biết được tin tức trong cung. Ông tìm đồng liêu hỏi thăm thì bọn họ cũng chẳng biết gì, không rõ tâm tư của thánh thượng, vậy thì phải nghe ngóng ở mấy nhà phụ tá đại thần trong Nội Các. Lần này, mấy nhà này đều đóng chặt cửa phủ, không gặp khách tới. Bọn họ đóng cửa càng khiến người dưới vững tin động tác bất thình lình của thánh thượng là muốn điều tra tham ô.

Từ xưa đến giờ mấy người này luôn nắm rõ thánh tâm, không ít lần hiến sủng vật của quý cho thánh thượng, Hứa gia cũng xem như là hiểu lòng thánh thượng nên lần này cũng đứng ngồi không yên. Hứa Bá Khắc ở trong phòng suy nghĩ một ngày một đêm, ngày thứ hai ông gọi mấy nhi tử lại đây, nói: “Hai ngày trước Yến vương vừa chuyển ra khỏi cung, ta nghe nói đã có người gửi thiếp mời thành công. Hai ngày nay nhà chúng ta cũng chuẩn bị một chút, phải dâng lễ khiến Yến vương gia thoả mãn!”

Mấy người Hứa Trùng Hành vừa nghe đều cảm thấy đây là ý kiến hay. Bọn họ cho rằng Yến vương ở đất phong quá lâu nên vào kinh tống tiền, bèn nghe phụ thân.

Mấy nhà khác cũng nghĩ như Hứa gia. Lão Hoàng Đế chưa được vài ngày đã thu được đông đảo lễ vật mà thần tử cống lên, so với lễ vật ngày xưa thần tử hiến tặng còn quý gia hơn, lão ngạc nhiên đến mức cười to.

Lần này lão Hoàng Đế liên tục chịu kích thích khiến lão không còn mê muội với tửu sắc nữa. Lão không mê muội còn đáng sợ hơn xưa, vui buồn khó đoán, cả người lộ ra vẻ âm u. Thái tử thấy người phụ hoàng này cũng không dám nhìn thẳng.

Chưa tới vài ngày phủ Quy Đức Hầu đã khiến mọi người ngạc nhiên. Trong cung truyền ra thánh chỉ, đầu tiên là bù đắp cho việc Quy Đức Hầu trưởng công tử Tuyên Trọng An làm Yến vương thương nặng, ban thưởng một đống dược liệu trị thương.

Trên thánh chỉ lại viết; trưởng công tử phủ Quy Đức Hầu tuổi trẻ anh dũng, là thanh niên tuấn kiệt hiếm thấy của triều đình, ban ân cho trưởng công tử vị trí chính tứ phẩm Hình bộ Thượng thư, sau khi thân thể khoẻ lại thì có thể đi nhậm chức.

Tin tức này truyền ra khiến toàn kinh thành ồ lên.

Hứa gia cũng trợn mắt há mồm.